Nếu như với Ngày trôi về phía cũ, Khang kể chuyện chính mình để nói thay lòng những người đồng cảnh ngộ, thì với tập truyện ngắn lần này, Khang lại kể chuyện của thiên hạ để nói hộ lòng mình. Và dù là chuyện người hay chuyện mình, thì đều là những... chuyện buồn của những mối tình lưng chừng giữa níu kéo - bỏ buông.
Lãng mạn, tha thiết, đẹp và buồn là cảm giác chung khi chạm tay vào tập truyện ngắn. Anh Khang là vậy, các trang viết của tác giả trẻ này luôn mang một nỗi buồn vương vất.
11 truyện ngắn, 11 câu chuyện về chia ly. Tên từng tác phẩm đã nói lên điều đó: Những ngón tay không còn đan chặt nữa, Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh, Em biết làm gì với ngần ấy nhớ thương? Tình yêu Nhật thực, Ba lần là Duyên - Ba người là Nghiệp, Lỗi hẹn với Thiên đàng...
Và sự chia ly có nhiều lý do lắm.
Đó có thể là lúc An nhận ra cô và anh “Những ngón tay không còn đan chặt nữa” và cũng chẳng vừa khít bao giờ. Vì trên ngón tay áp út của người đàn ông cô thương là chiếc nhẫn cưới choán gần hết chỗ cho ngón út nhỏ nhoi của cô có thể nép vào. Bởi vì “ngay từ khi bắt đầu, cả hai đều hiểu sự gặp gỡ của họ là một sai lầm của duyên phận. Anh đã có gia đình, một chốn bình yên ấm êm và hoàn chỉnh, một ngôi nhà không có bất kỳ sai số nào trong bản vẽ công trình – ngoại trừ sự xuất hiện của cô”. Trong vòng tay của chồng - người - ta, An tự giăng mắc mình trong một mớ hỗn độn của một kẻ tự mua dây buộc mình, thứ bình yên tạm bợ. Trước mặt cô là đoạn đường hun hút cho những nỗi đau cho một người đến sau đã muộn.
“Cả khi thành tro bụi, vẫn thổi về phương anh” là một cái kết buồn của nhân vật xưng Tôi và cô gái mang tên loài chim Thiên Di. Cuộc sống của Di là những chuyến đi. Cô ao ước một lần đắm mình trong hoàng hôn ở Giza – Nơi các Pharaoh chọn xây chốn yên nghỉ vĩnh hằng. Theo một tổ chức từ thiện, Di đi, để lại một người mà cảm xúc của anh chưa đủ gọi thành tên, chưa một lời yêu thương, chưa một lần tìm tay níu lại. “Đề tặng cho anh, cho lời hứa bất thành của tuổi trẻ hai đứa mình”... là lời đề tặng trên cuốn sách mà Di là tác giả. Cô viết để dành riêng cho anh.
Vội vã bay tới Giza nhưng anh không còn một lần nào được gặp Di nữa. Tro cốt của cô được người bạn rải trên dòng sông Nile để cô từ nay tự do giữa thung lũng Giza ngắm hoàng hôn vào mỗi buổi chiều.
Một viên đạn lạc trong một cuộc bạo động đã cướp tính mạng Di khi cô băng qua dòng người hỗn loạn để bế một em bé đang hoảng sợ. "Ngồi cạnh sông Nile lao xao nước chảy tôi chợt nhận ra: Hóa ra đau lòng nhất không phải là khi chúng ta bội ước quên hẹn, mà là khi lời hứa đã được làm tròn, còn tụi mình lại khuyết mất nhau. Nấc khẽ, tôi mấp máy môi, chỉ thốt được thành tiếng gọi: 'Di ơi!' ”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét