Cô không trả lời hắn.
Trình Mục Dương rũ
mắt nhìn mọi vẻ mặt của cô, một lần lại một lần xâm nhập, như là dùng toàn lực.
Mồ hôi từ người hắn chảy xuống dừng trên lưng cô. Nam Bắc không chịu nổi, rốt
cuộc mở miệng gọi tên Trình Mục Dương, lại bị hắn nắm lấy cằm cô, đầu lưỡi xâm
nhập vào bên trong miệng, khiến cho hai người hôn nhau thắm thiết.
Trình Mục Dương rời
khỏi môi cô, giọng nói khàn đục: “Không sao chứ?”
Nam Bắc bị hắn tra
tấn đến không còn khí lực, chỉ nghiêng đầu, dịu dàng dùng mặt mình cọ vào bên
mặt hắn.
Từ lúc bắt đầu cho
đến bây giờ, dường như khi không có ván bài cùng vụ giết người kia, hai người
làm từ ban ngày đến lúc hoàng hôn, rồi lại lần nữa vào đêm khuya. Một ngày ngắn
ngủi, cô trằn trọc hầu hạ dưới thân thể hắn, chưa hề ngừng nghỉ.
Nam Bắc không biết
vì sao Trình Mục Dương lại cố chấp với cô như vậy.
Sự cố chấp khiến
người ta không thể thoát khỏi.
Sau nửa đêm, Trình
Mục Dương mặc quần dài vào, để thân trần đi đến kéo rèm cửa sổ xuống, trong
phòng không còn ánh sáng. Nam Bắc nằm ở trên giường, cảm giác được giường hơi
rung động một chút, sau đó hắn đã lao vào lòng cô: “Khó chịu sao?” Tay hắn dọc
theo đùi cô, trượt vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve cô.
“Khó chịu.” Giống
như bị hỏa thiêu, đau, sự đau đớn không hề giảm bớt.
Nam Bắc xoay người
lại nhìn ánh mắt hắn: “Trình Mục Dương, em thiếu nợ anh cái gì hay sao?”
Trong bóng đêm, phân
biệt không rõ màu mắt của nhau, chỉ là nhìn sơ qua mắt hắn có vẻ nhàn nhạt hơn
cô.
“Là anh nợ em. Chưa
từng có người nào dùng dao đặt ở cổ anh, hơn nữa là vì một người đàn ông khác,”
Trình Mục Dương cười cười, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói, “Lúc còn nhỏ, anh
thường nghe các bậc trưởng bối nói, con người sa đọa chỉ vì dục vọng trong lòng
quá mãnh liệt. Bọn họ rất thích dùng một câu,” thanh âm hắn tạm dừng, “Tâm niệm
thành ma.”
“Tâm niệm thành ma,” cô
thì thào, “Câu này rất có ý nghĩa.”
Trình Mục Dương luôn
nói ra lời khiến cho mọi người cảm thấy hắn kỳ lạ, nhưng con người hắn không
phải như thế. Người đàn ông này, tay cầm dao mổ vẫn có thể nói chuyện nhà Phật.
“Có ý nghĩa sao?”
Hắn cười, “Có nghe chuyện xưa của Phật tổ chưa? Khi Thích Ca Mâu Ni làm người,
từng ngồi dưới cây bồ đề,ngồi xếp bằng hướng về phía đông, tuyên thệ với người
đời nếu không ngộ đạo, vĩnh viễn sẽ không đứng dậy.” Trình Mục Dương kéo qua
một tấm chăn tơ tằm mỏng, che lại nửa thân người của cô, “Đến ngày thứ bốn mươi
tám, xung quanh ông ta xuất hiện vòng ánh sáng, ác quỷ sợ ông ta thật sự thành
Phật, nên để ba người phụ nữ đến mê hoặc ông ta. Ba người này đại diện cho nhạc
dục, tham dục và ái dục. Sau đó đều bị Thích Ca Mâu Ni nhìn thấu, hóa ra chân
thân.”
“Chân thân là cái
gì?”
“Một bộ xương khô,
tất cả dục niệm chỉ là một bộ xương khô không có máu thịt.”
Nam Bắc dùng chân
cuốn lấy chân Trình Mục Dương, nhắm mắt lắng nghe hắn nói. Giọng hắn trong bóng
đêm như là bờ biển trong đêm khuya, hạt cát nhỏ nhắn mềm mại, lạnh lẽo, khiến
cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu.
“Anh vốn có thể làm
người tốt, đáng tiếc, người mê hoặc anh lại là em.” Trình Mục Dương nửa thật
nửa đùa, dùng môi chạm vào hai má cô.
So sánh như vậy,
thật sự là **.
“Theo lời anh nói
như vậy. Nếu anh nhìn thấu em, em sẽ hóa thành bộ xương khô sao?” Nam Bắc nhếch
khóe miệng, dùng chóp mũi cọ vào xương quai xanh của hắn, “Ông ngoại anh có
phải đặc biệt không muốn anh dính líu với thế giới hắc đạo hay không? Thường
xuyên giáo huấn anh về lòng từ bi, đặc biệt siêu thoát gì đó.”
“Gần như là vậy,”
hắn không phủ nhận, “Nhưng lại không như mong muốn. Ngủ đi, anh ngủ với em.”
Cô ừ, giống như thật
sự đang ngủ.
Qua thật lâu, bỗng
nhiên lại khẽ nói: “Vừa rồi đã quên nói, em tin anh.”
Khi tỉnh lại, mặt
trời đã lên cao. Quần áo của Nam Bắc đã bị Trình Mục Dương làm cho nhăn nhúm
không thể mặc lại, chỉ có thể để hắn đến phòng cô lấy quần áo mới đến thay đổi.
Trình Mục Dương chọn một chiếc váy hoa dài màu đỏ sậm, tay áo ngắn màu trắng,
nhìn rất giản dị.
Cô khoả thân ngồi
trên giường, phát hiện hắn lại đang thản nhiên nhìn mình.
Ánh mặt trời xuyên
qua một nửa rèm cửa sổ, chiếu vào trong phòng.
Nam Bắc bỗng nhiên
cười cười, từ giường đứng lên, đi đến trước mặt hắn, mặc quần áo vào.
Trình Mục Dương theo
thói quen dựa vào sô pha, chân lười nhác gác lên chiếc bàn gỗ, ăn một miếng
thịt xông khói cùng bánh sôcôla. Yên lặng nhìn cô.
Cuối cùng, Nam Bắc
nhảy trên sàn nhà, đột nhiên cảm thán nói một câu: “Anh có biết, ở Vân Nam hàng
năm đều có mưa rất nhiều, đặc biệt ẩm ướt, những lúc đó, em đặc biệt nhớ lại
những ngày ở Bỉ, có người giúp em hong khô quần áo.”
“Cảm ơn Nam đại tiểu
thư, còn nhớ rõ công sức vất vả của anh.”
“Em vẫn nhớ rõ,” Nam
Bắc đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, cắn một miếng bánh ngọt trong tay hắn,
“Chẳng qua, Trình Mục kia cùng với với ông chủ Trình bây giờ, khác nhau quá
lớn, suýt nữa có thể cho rằng đó là hai người khác nhau.”
Lúc cô ngẩng đầu
lên, Trình Mục Dương nhanh chóng tươi cười.
“Kỳ thật đều giống
nhau.” Hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm phần sôcôla trên môi cô.
Cằm Nam Bắc để trên
tay vịn sô pha, nhẹ giọng nói: “Thời gian chúng ta đến Bỉ gần giống nhau, lúc
em mới học tiếng Pháp anh đã học xong, lúc em bắt đầu học thì anh đã vào học
rồi. Khi đó em chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng anh đã bắt đầu tiếp nhận việc
làm ăn của gia tộc. Xem ra, thật sự là giống nhau, chẳng qua là em không biết.”
Trình Mục Dương
không phản ứng nở nụ cười: “Xem ra em cần làm thêm bài tập ở nhà để hiểu thêm
một số chuyện.”
Nam Bắc từ chối cho
ý kiến.
Trình Mục Dương lấy quần
áo ra từ trong tủ, bỗng nhiên nói: “Anh có một cuộc điện thoại quan trọng.”
Cô gật đầu: “Em về
phòng trước.”
“Không cần đi,”
Trình Mục Dương lấy áo sơmi mặc vào, chậm rãi cài nút áo: “Anh nói tiếng Nga,
đừng quá để ý.”
Cô cười: “Trước mặt
em, anh còn nói ít sao?”...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét