Cha anh gật đầu. “Chỉ cần có chỗ trống là sẽ có thứ gì đó bù lấp vào. Ai cũng làm như vậy cả.”
“Ai cũng làm như vậy cả?”
“Hoàn toàn chính xác,” cha anh cả quyết.
“Thế bố lấp đầy khoảng trống nào?”
Nét
mặt cha anh trở nên nghiêm túc, đôi lông mày dài rủ xuống che mắt. Ngay
sau đó, ông lại nói với giọng pha lẫn chút giễu cợt: “Anh không hiểu
đâu.”
“Con không hiểu,” Tengo nói.
Lỗ
mũi cha Tengo phồng lên, một bên lông mày hơi nhướng cao. Đây hình như
là nét mặt của ông mỗi khi có gì bất mãn. “Chuyện gì mà không giải thích
không hiểu, thì có giải thích thế nào cũng không thể hiểu.”
Tengo
nheo mắt, cố đọc hiểu nét mặt của cha. Cha anh chưa bao giờ nói chuyện
kiểu kỳ quặc và đấy ám gợi như thế này. Ông luôn nói những lời cụ thể,
thực tế, chỉ nói vắn tắt những gì không thể không nói vào lúc không thể
không nói. Đó là định nghĩa không thể thay đổi của ông về việc nói
chuyện. Nhưng từ nét mặt ông, anh không thể đọc ra bất cứ điều gì. Truyen8.mobi
“Con hiểu rồi. Tóm lại, bố đã bù lấp một khoảng trống nào đó,” Tengo nói. “Vậy thì, khoảng trống do bố đê’ lại sẽ do ai bù lấp?”
“Do
anh,” cha anh trả lời ngắn gọn, và giơ ngón trỏ mạnh mẽ chỉ thẳng vào
Tengo, “chuyện này không phải đã rõ rồi sao ? Tôi bù lấp vào khoảng
trống do người khác tạo ra. Đê’ bồi thường, khoảng trống mà tôi tạo ra
sẽ do anh bù lấp. Giống như trực ban vậy.”
“Giống
như lũ mèo bù lấp vào thành phố nhỏ không người.” “Đúng, biến mất như
thành phố nhỏ,” ông nói. Sau đó ông thẫn thờ nhìn ngón tay đang giơ ra
của mình, tựa như đang nhìn một thứ kỳ lạ và lạc lõng.
“Biến mất như thành phố nhỏ,” Tengo lặp lại lời của cha. “Người phụ nữ sinh ra anh chẳng còn ở đâu nữa.”
“Chẳng còn ở đâu nữa. Biến mất như thành phố nhỏ. Thế có nghĩa là bà ấy chết rồi?”
Cha anh không trả lời câu hỏi này.
Tengo thở dài một tiếng. “Vậy thì, cha đẻ con là ai?”
“Là một khoảng trống. Mẹ anh giao hợp với một khoảng trống, sinh ra anh. Tôi bù lấp lại khoảng trống ấy.”
“Giao hợp với một khoảng trổng?”
“Đúng thế.”
“Sau đó bố nuôi dưỡng con. Phải vậy không ạ?”
“Chẳng
phải tôi đã nói rồi đó sao?” Cha anh đằng hắng một cách đầy trịnh
trọng, nói, như thể đang giải thích một đạo lý đơn giản cho một đứa trẻ
ngốc nghếch. “Chuyện nào không giải thích không hiểu thì có giải thích
thế nào cũng không thể hiểu.”
“Một khoảng trống đã sinh ra con?” Tengo hỏi.
Không có câu trả lời.
Tengo đan các ngón tay vào nhau trên đầu gối, một lần nữa nhìn thẳng vào mặt cha mình, thầm nhủ: Người
đàn ông này tuyệt đối không phải một cái vỏ xác trỗng rỗng, không phải
một căn nhà trống hoác, mà là một người sống, sở hữu một linh hồn ngoan
cố hẹp bòi cùng với những ký ức tăm tối, đang khó nhọc thoi thóp chút
hơi tàn ở vùng đất ven biển này. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài
cùng tồn tại với sự trống rỗng đang từ từ lớn dần lên trong cơ thể mình.
Hiện giờ; sự trống rỗng và ký ức của ông vẫn đang tranh đấu với nhau,
nhưng chẳng bao lâu nữa, cho dù bản thân ông có muốn bay không, sự trống
rỗng sẽ nuốt trọn ký ức ấy. Đây chỉ là vấn đề thời gian. Sự trống rỗng
mà ông ấy đang và sẽ phải đối diện phải chăng cũng là sự trống rỗng đã
sinh ra mình?
Trong
tiếng gió buổi hoàng hôn lướt qua những ngọn cây thông, anh dường như
nghe thấy tiếng sóng biển xa xôi. Nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác....
Đọc truyện online full 1Q84 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét