Ta lại chắp tay: "Mộ công tử, tại hạ là Tống Dao".
Mộ Nhược Ngôn đứng giữa sân, nhìn ta: "Tống Dao... Quảng Vân đạo nhân... Xin hỏi các hạ rô't cuộc là ai?".
Ta
nói: "Thật ra, ta cũng coi như một kẻ có duyên với Mộ công tử. Trước
đây Mộ công tử đã từng làm sai một chuyện lớn, nên mới phải gặp nhiều
khó khăn trắc trở như vậy, nay quả báo đã tới ngay trước mắt, mong Mộ
công tử ghìm cương trước vực, lúc này thành tâm hối lỗi, có khi vẫn còn
con đường sống để quay đầu".
Ngọc
Đế à, cứ cho là giờ này ngài đang ở trên thiên đình trừng mắt nhìn ta
tiết lộ huyền cơ, nhưng bản tiên quân khuyên can chân thành khẩn thiết
như thế, cũng coi như làm thuận theo ý của ngài rồi còn gì.
Mộ
Nhược Ngôn lặng thinh không nói, một lát sau, mới chậm rãi câ't lời:
"Nhân quả, nhâ't định các hạ không thể nói cho ta nghe là nhân quả thế
nào rồi. Có điều, chuyện sai lầm mà các hạ nhắc đến ta cũng đoán được
vài phần. Tính cách con người vốn dĩ ham thích tự do, không ưa trói
buộc, chỗ sai duy nhâ't, chỉ sợ chính là đi ngược lại cái mà người đời
gọi là đạo lý. Đa tạ các hạ đã có lòng nhắc nhở, chỉ có điều...".
Mộ
Nhược Ngôn đưa mắt nhìn ta, miệng nở nụ cười: "Ta rơi vào tình cảnh hôm
nay, nhâ't định là vì ngày đó không muốn dừng cương trước vực. Nếu mọi
chuyện đã tới nước này, thì hà tất phải quay đầu lại?"...
Đọc truyện online Duyên nợ đào hoa Chương 16 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét