Trước
mặt con Rùa, rừng cây như bốc cháy trong hoàng hôn và mặt trời đỏ như
quả táo chín trên đỉnh đồi xa viền quanh mái tóc ngắn của nó một quầng
sáng đẹp đến nhói lòng. Truyen8.mobi
Tôi
thức và ngủ, ngủ và thức, đầu chốc chốc va vào thành xe đau điếng, với
hình ảnh con Rùa chớp tắt trong mơ, vãn không nói với tôi một lời.
Tôi
chỉ choàng tỉnh khi xe tới Tam Kỳ. Nhưng tôi không xuống xe nhà bác Vận
như xưa nay vẫn thế. Tôi ôm ba lô ngồi lì trên băng ghế; cũng không
ngừng lại ở Quán Gò; nơi có sẵn đội quân xe thồ sẵn sàng chở khách lên
mạn ngược.
Tôi quyết định xuống ngay chợ Kế Xuyên, dù từ đó tôi phải lội bộ về làng Đo Đo cả mười cây số.
Vì đó là nơi lần đầu tiên tôi gặp con Rùa.
Tôi
muốn đi lại con đường tôi đã chở thằng Thục đi lượm nắp keng dạo nào,
cũng là con đường con Rùa thường xuyên chinh phục bằng đôi chân trần
mong manh của nó.
Khoác
ba lô trên vai; tồi hồi hộp lần mò trên con đường đất lồi lõm dẫn về
làng. Nắng ban mai sưởi ấm cơ thể tôi như một cái ôm dài. Có phải đó là
những tia nắng cách đầy ba năm từng nhảy nhót trên đôi má con Rùa lúc nó
ngồi cùng tôi dưới bóng cây bướm bạc ? Tôi vừa đi vừa lẩn thẩn tự hỏi,
lòng dậy lên những cảm xúc rối ren và mơ hồ....
Đọc truyện online Ngồi khóc trên cây Chương 35 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét