Tôi
quyết định ở lại vói Phổn vì tôi và Chin-ya đã xa cách nhau quá lâu để
có thể quay lại hàn gắn tình cảm như xưa. Chúng tôi đã không gặp nhau
nhiều năm, tôi tự hỏi lòng mình để biết hiện tại tôi yêu ai nhiều hơn và
câu trả lời là "Tôi đã yêu Phổn".
Ngày
tiễn Chin-ya ra sân bay về nước, tôi chỉ bảo Chin-ya về lại Nhật trước,
sau đó tôi sẽ theo sang sau vì còn vướng chút giấy tờ chưa giải quyết
xong, cần phải chờ anh về Nhật gửi cho tôi để tôi tiến hành thủ tục xin
Visa mới. Hôm đó ở sân bay, Chin-ya luôn nhìn vào mắt tôi như thể anh
muốn chứng minh điều gì đó. Có lẽ anh muốn kiểm chứng xem tôi còn có
tình cảm với anh nữa hay không. Sau khi chia tay nhau, tôi không hề gọi
điện cho Chin-ya và anh cũng không gửi bất kỳ giấy tờ nào cho tôi. Chắc
anh cũng hiểu rằng tôi đã không còn yêu anh nữa. Chúng tôi chia tay nhau
trong yên bình, chỉ có điều tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn với Chin-ya
và tôi vẫn phải dùng họ của Chin-ya cho đến tận bây giờ. Truyen8.mobi
Tôi
chuyển đến sống với Phổn cho đến khi anh tốt nghiệp nhận bằng đại học
và hoàn thành nghĩa vụ đi tu. Sau đó, chúng tôi sinh sống bằng nghề bán
hàng dạo trong các chợ phiên. Quán của chúng tôi là một chiếc xe tải nhỏ
có thể mở được nắp đằng sau. Tôi chấp nhận làm mọi thứ và luôn cố gắng
hết sức, chưa từng nhụt chí. Mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ, anh chị em
của Phổn khá tốt. Mặc dù họ biết tôi hơn tuổi con họ nhưng nếu con họ
yêu tôi thì họ cũng vẫn chấp nhận tôi. Điều kiện gia đình Phổn có thể
nói là khá giả. Bố mẹ Phổn làm nghề bán đồ hải sản Ở Mea Klong. Chúng
tôi đã đưa nhau về Mea Klong sinh sống. Mẹ Phổn rất tốt, bà còn mua xe
trả góp cho chúng tôi để lấy phương tiện chở hàng đi chợ bán. Hồi đó,
tôi bán quần áo ở chợ Mea Klong. Ở đó, mọi người ai cũng biết tôi vì tôi
ăn mặc rất phong cách. Mặc dù nhiều lúc bố mẹ Phổn tỏ ra không thích
nhưng chuyện này không thể làm khác được vì tôi phải ăn mặc thật đẹp để
cho khách hàng ngắm. Có thế họ mới mua quần áo của tôi.
Tôi
rất hạnh phúc khi có một nghề lương thiện để làm và không phải đi bán
dâm như trước. Tôi đã nghĩ Phổn có lẽ sẽ là người đàn ông cuối cùng của
đời tôi. Tôi sẽ nguyện chung sống cả đời với anh và sẽ không bao giờ
quay lại nghề cũ nữa. Nhưng một thời gian sau, cửa hàng quần áo của
chúng tôi liên tục bị thua lỗ. Chúng tôi phải thay bằng việc bán hàng
tiêu dùng khuyên mãi. Chúng tôi mua về một giá sau đó bán ra với giá cao
gấp đôi. Thời gian đầu, công việc buôn bán rất thuận lợi, tôi không
phải ngồi bán lẻ nữa mà bán buôn cho các cửa hàng. Sau đó ở Mea Klong
cũng có nhiều người bắt chước làm theo tôi vì thấy tôi bán hàng rất
chạy, nhưng không có ai có thể cạnh tranh được với tôi. Tôi đắt khách là
nhờ vào khả năng giao tiếp, chào mời khách hàng. Nhiều khách hàng nói
với tôi rằng thật ra họ không muốn ra mua hàng của tôi đâu mà chỉ muốn
ra nói chuyện với tôi. Họ khen tôi là ngưòi nói chuyện rất có duyên,
biết lắng nghe người khác và thỉnh thoảng còn cho họ lời khuyên khi họ
gặp rắc rối....
Đọc truyện online full Tôi là Eri Chương 13 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét