Tấm lòng cảnh sát Hồng Kông
Trên
đường, tôi nói vói họ rằng tôi đi đầu thú vì không làm nổi nữa, rất
mệt, giờ tôi nhớ nhà và chỉ muốn về nhà. Cảnh sát hỏi đến hộ chiếu và vé
máy bay, tôi bảo rằng tôi không có vé máy bay, chỉ có mỗi hộ chiếu và
mấy nghìn bạt trong người. Họ bảo tôi phải quay lại chỗ ông chủ lấy vé
máy bay nhưng tôi bảo rằng tôi không thể tự quay lại lấy được vì như vậy
ông chủ sẽ bắt tôi trốn cảnh sát để tiếp tục làm việc. Sau đó tôi thấy
họ bàn bạc gì đó với nhau. Họ nói bằng tiếng Trung nên tôi không hiểu.
Trông cả ba người bọn họ vẫn còn rất trẻ. Bàn nhau xong, họ với tôi rằng
họ sẽ đi lấy vé máy bay cho tôi. Rồi họ bảo tôi dẫn họ đến chỗ của ông
chủ. Cuối cùng, họ đã lấy được vé máy bay cho tôi, còn tôi không dám
quay lại lấy đồ đạc vì sợ ông chủ sẽ trị tội đi tìm cảnh sát. Đưa vé máy
bay cho tôi xong, họ thay thường phục và chuyển từ xe cảnh sát sang xe ô
tô con.
Sau
đó, hai trong ba người cảnh sát bảo tôi vào ngồi ô tô riêng của họ rồi
lái xe đưa tôi lên núi, xe từ từ chuyển bánh men theo con đường gập
ghềnh. Lúc đó, trời đã gần tối, tôi mặc váy xẻ, không mặc áo ngực, gái
điếm chúng tôi thường chỉ mặc váy xẻ hoặc áo thun quần sooc không có nội
y để tiện làm việc. Tôi thầm nghĩ "Quả này không khéo lại "ăn đủ" rồi.
Bọn chúng chắc dẫn mình đi hiếp tập thể ở chỗ nào hoang vắng đây. Sao
chúng lại không dẫn mình đến đồn cảnh sát nhỉ?". Và thầm tự trách mình
"Đúng là tự rước vạ vào thân!" rồi lại nghĩ lan man "Chúng nó có mấy
người đây? Liệu bọn chúng có đánh mình không? Xong rồi có thả cho mình
đi không nhỉ?". Càng nghĩ càng thấy rối quá. Quá sợ hãi, không giữ nổi
bình tĩnh khiến tôi bật khóc nức nở. Cảnh sát liền quay lại hỏi tôi:
"Làm sao mà cô khóc? Cô sợ à?"....
Đọc truyện online Tôi là Eri Chương 16 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét