Anh,
con người do dự, rốt cuộc đã đến chậm một bước. Chính vào lúc đôi nam
nữ từng yêu nhau nhìn qua một con đường, anh đã lựa chọn cách đứng lại
nhìn theo bóng họ rời xa. Và cũng chính lúc ấy, anh mới phát hiện ra
rằng nỗi đau mà cô đã từng cố quên và gần quên đi, dường như đã trở lại.
Ánh
cúi đầu, đưa tay dụi dụi đầu thuốc lá lên tường, lặng lẽ lấy bật lửa ra
châm, rít một hơi thật sâu rồi buồn bã quay người đi.
Cô
không muốn cho người khác thấy được nỗi đau của mình. Anh biết điều đó.
Vì họ đã ở bên nhau bốn năm rồi. Cũng lâu như người ấy.
Câu
chuyện được đan xen giữa hiện tại và quá khứ của năm 2008, và những câu
chuyện bắt đầu từ năm 2000 trở về sau này kéo nhau thành một dòng chảy
ký ức. Với những đan xen như vậy tuy một số tình tiết đã biết trước nó
sẽ xảy ra như thế, nhưng người đọc vẫn bị cuốn hút theo mạch truyện rằng
câu chuyện sẽ diễn tiến như thế nào, tại sao lại xảy ra những điều đáng
tiếc ấy.
Năm
2000, Lương Duyệt bỏ nhà ra đi, từ Đông Bắc đến Bắc Kinh vì hai lý do:
tìm một việc làm để có một cuộc sống riêng, và được gặp Chung Lỗi. Chung
Lỗi kém Lương Duyệt hai tuổi, cả hai quen nhau qua mạng, nhưng tình cảm
thì rất là nồng thắm. Nhưng cuộc sống ở thành phố lớn như Bắc Kinh vô
cùng vất vả, cả hai người đều phải nỗ lực tìm việc làm để nuôi sống
nhau, nỗ lực làm việc tăng ca để có dư tiền mua tặng món quà cho người
mình yêu thương. Tình yêu của họ còn được thử thách bởi SARS, và tưởng
rằng sau cơn thử thách ấy, không ai có thể chia lìa họ, ngay đến cả
Lương Duyệt cũng khẳng định: sau này chỉ lấy Chung Lỗi, và chỉ có thể
yêu mỗi Chung Lỗi.
Rồi
cơ hội đến với Chung Lỗi, anh được cử qua Mỹ học. Nếu đi Mỹ nghĩa là
phải xa cách Lương Duyệt một thời gian rất dài, nhưng nếu đi Mỹ là một
cơ hội tốt để anh tiến thân, để anh có thể dễ dàng thực hiện ước mơ của
anh lẫn Lương Duyệt, và khi anh trở về thì cuộc sống của anh và Lương
Duyệt sẽ không còn khổ cực như hiện nay nữa. Lương Duyệt cũng cho rằng
anh nên đi Mỹ, vì đối với đàn ông sự nghiệp luôn quan trọng hơn đàn bà.
Và quyết định này đã đi đến sự đổ vỡ trong tình yêu của họ.
Một ngày năm 2005, Lương Duyệt gọi điện đòi chia tay với Chung Lỗi, nói rằng cô đã yêu người khác, và không bao lâu sau đó, Lương Duyệt làm đám cưới với Trịnh Hy Tắc, tổng giám đốc tập đoàn Trung Thiên. Lương Duyệt vừa đóng vai trò vợ của Trịnh Hy Tắc, vừa đóng vai trò cố vấn luật sư của Trung Thiên. Chia tay Chung Lỗi để bảo vệ anh, nhưng phải chăng đây là quyết định sai lầm? Đám cưới với Trịnh Hy Tắc chẳng qua là vì giao kèo giữa đôi bên, vì lợi ích của đôi bên?
Nhưng có lẽ ngay từ đầu, Lương Duyệt không phát hiện ra tình cảm của Trịnh Hy Tắc, đối với cô chỉ là một bản giao kèo mà thôi. Nhưng chiếc nhẫn cưới mà anh tặng cô với dòng chữ được khắc “Không thể xa cách” mà Lương Duyệt không hề để ý đến, đã khiến cô cảm thấy được, Trịnh Hy Tắc cưới cô không chỉ vì bản giao kèo ấy.
Rồi Chung Lỗi trở về. Hạnh phúc của Lương Duyệt cuối cùng sẽ nằm trong tay ai? Giữa hai người đàn ông nặng tình nặng nghĩa cô buộc phải lựa chọn…
Một ngày năm 2005, Lương Duyệt gọi điện đòi chia tay với Chung Lỗi, nói rằng cô đã yêu người khác, và không bao lâu sau đó, Lương Duyệt làm đám cưới với Trịnh Hy Tắc, tổng giám đốc tập đoàn Trung Thiên. Lương Duyệt vừa đóng vai trò vợ của Trịnh Hy Tắc, vừa đóng vai trò cố vấn luật sư của Trung Thiên. Chia tay Chung Lỗi để bảo vệ anh, nhưng phải chăng đây là quyết định sai lầm? Đám cưới với Trịnh Hy Tắc chẳng qua là vì giao kèo giữa đôi bên, vì lợi ích của đôi bên?
Nhưng có lẽ ngay từ đầu, Lương Duyệt không phát hiện ra tình cảm của Trịnh Hy Tắc, đối với cô chỉ là một bản giao kèo mà thôi. Nhưng chiếc nhẫn cưới mà anh tặng cô với dòng chữ được khắc “Không thể xa cách” mà Lương Duyệt không hề để ý đến, đã khiến cô cảm thấy được, Trịnh Hy Tắc cưới cô không chỉ vì bản giao kèo ấy.
Rồi Chung Lỗi trở về. Hạnh phúc của Lương Duyệt cuối cùng sẽ nằm trong tay ai? Giữa hai người đàn ông nặng tình nặng nghĩa cô buộc phải lựa chọn…
Đọc truyện online Nghe nói anh yêu em trên truyen8.mobi
nghe tên tiêu đề mà thấy đã hay rồi , liệu có phải là những món quà ý nghĩa trong tình yêu không nhj
Trả lờiXóa