Tự
dưng nhỏ thấy ghét cái tính “anh hùng rơm ” của mình qua đi mất. Phải
chi không có nó thì bây giờ nhỏ đâu có dở khóc dở cười thế này. “Hay là
trốn đi? “- cái ý nghĩ ấy bỗng phát sinh khi nhỏ nhìn thấy ô cửa sổ.
“Leo tường “- chuyện không khó đối với một đứa nghịch nghợm như nhỏ
nhưng hiện tại, trong cái bộ áo dài đỏ tươi này thì…Cái đầu óc tí teo
của nhỏ hoạt động hết công suất: “Trốn. Không trốn “. Trông nhỏ đến là
khổ sở. Cuối cùng nhỏ cũng có quyết định: “Vì tự do…phải trốn! ”
Sợi
dây được thả xuống, hai tà áo dài cột sang hông. Lúc nãy định thay đồ,
nhưng bây giờ thì coi bộ không kịp nên nhỏ đánh liều…leo đại. Thế là “Kế
hoạch chạy trốn ” bắt đầu, nhỏ leo một cách thành thục mặc dù bức tường
trơn như bôi mỡ. Được “nửa đường ” thì…
_Đi đâu đó nhóc ?
Tiếng nói quen thuộc làm nhỏ giật thót, trợn tròn mắt nhìn người đứng phía dưới, nhỏ cười méo xệch:
_Anh hai! Em định tập thể dục ý mà!
_Vậy hả?- Hoàng (anh trai nhỏ) nhướng nhướng mắt- Thế có mệt không em?
_Dạ…dạ…mệt!
_Thôi đi! Anh biết tỏng em rồi! Trốn chứ gì?
_Em…em đâu có đâu !- Nhỏ lắp bắp.
_Lừa ai chứ đừng lừa anh! Leo lên đi! Đàng trai sắp đến rồi, để họ trông thấy thì… dị lắm!- Hoàng kéo dài giọng trêu chọc.
_Em biết rồi!
Nhìn
thấy cái bộ mặt cậng câng cùng giọng cười của Hoàng mà nhỏ muốn “lộn
ruột “. Ước gì bây giờ nhỏ có thể tống vào cái bộ mặt đáng ghét đó một
cú đấm thì mới hả dạ được. Trách người rồi lại tự trách mình: “Tiểu
Phong ơi là Tiểu Phong, mày anh hùng mần chi cho tao khổ vầy nè? ”
Lên đến phòng, vừa thở hổn hển vì mệt và tức, nhỏ vừa nhớ đến cái buổi chiều định mệnh ấy…
Đọc truyện online Cô vợ nhí đáng yêu trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét