Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Đọc truyện online Đại Mạc Dao Chương 15

Ước hẹn

"...Trong bóng đêm, chúng tôi đều im lặng. Thật lâu, thật lâu, lâu tựa như đã đợi tới khi trời tàn đất cỗi. Nếu thật có thể như thế này tới khi trời tàn đất cỗi, kỳ thật cũng tốt lắm.

“Cửu gia, muội có mấy lời muốn nói với huynh. Huynh đừng nói gì, muội sợ một khi huynh mở lời, muội sẽ không có dũng khí nói hết. Mặc kệ là huynh có muốn nghe hay không, nhưng xin huynh, xin huynh để muội nói hết những lời này, nói xong muội sẽ đi.”

Cửu gia nằm im lặng, cũng không hề động đậy. Tôi nhẹ nhàng thở ra, huynh ấy cuối cùng cũng không cự tuyệt thỉnh cầu này của tôi.

“Muội không biết khi nào thì muội bắt đầu thích huynh, có lẽ là nhìn thấy dáng người dưới ngọn đèn ấm áp của huynh, có lẽ là khi huynh giúp muội bôi thuốc lên lỗ tai, có lẽ là khi huynh cười nhưng mày vẫn nhíu lại như trước, muội chỉ biết muội rất muốn được ở cạnh huynh, muội đã cẩn thận thăm dò xem huynh có thích muội hay không. Cửu gia, cuối cùng muội muốn nói với huynh, lúc thì cổ họng muội khó chịu, lúc thì bả vai có vấn đề, lúc thì lại ăn không ngon, dù sao thì ba ngày hai lần thể nào muội cũng có bệnh vặt.”

Tôi cúi đầu dịch chuyển vị trí của ngân huân cầu, “Kỳ thật những thứ đó đều là gạt huynh, muội chưa từng mắc những bệnh đó, thân thể muội khỏe vô cùng. Muội chỉ muốn mỗi ngày huynh đều có một lúc nghĩ tới muội, huynh sẽ nghĩ “Kê phương thuốc gì cho Ngọc nhi cho tốt đây?” Kỳ thật muội cũng không sợ uống hoàng liên, muội căn bản không sợ cay sợ đắng, nhưng muội muốn làm huynh khó xử, khó xử nghĩ “Vậy là Ngọc nhi sợ đắng, nên làm thế nào cho tốt?” Muội cảm thấy mỗi ngày huynh đều nghĩ một chút, sau đó muội sẽ lén bước được vào trong trái tim huynh.”

Nói xong tôi tự nghiêng đầu hé miệng cười lên, “Không phải là muội rất gian xảo chứ?”

“Cửu gia, huynh còn nhớ chuyện lần trước muội lật xem sách trong thư phòng của huynh không? Kỳ thật là muội muốn xem rốt cuộc huynh đã đọc những sách gì. Một người tính cách thế nào sẽ thích đọc sách như thế, muội biết huynh thích Trang Tử và Mặc Tử, thích Mặc Tử, đại khái là bởi vì trong sách “Mặc Tử” có nói rất nhiều về chế tạo khí giới, rất hữu dụng trong thực tế, “Quân tử thiện giả vu vật*”, một nguyên nhân khác muội đoán là bởi vì quan điểm của Mặc Tử với chiến tranh, chủ trương kết mối quan hệ giữa nước lớn và nước nhỏ.”

*Đây là 1 câu trích trong “Khuyến học” của Tuân Tử, thực ra là câu rút gọn(hụ hụ, làm mình tra mãi không ra), câu đầy đủ là: Quân tử sanh phi dị dã, thiện giả ư vật dã(君子生非異也,善 假于物也), nghĩa là: Người quân tử cũng không khác gì người bình thường, họa chăng nhờ vào ngoại cảnh mà dành phần hơn.

Tôi do dự một lát, đoạn tiếp theo tôi có nên nói không?

“Cửu gia, các huynh thuần dưỡng rất nhiều bồ câu đưa tin. Năm trước khi Đại Hán dụng binh với Hung Nô, đúng lúc Tây Vực gặp thiên tai, huynh lại cần gấp một số tiền lớn. Huynh biết ngôn ngữ nhiều quốc gia Tây Vực như vậy, lại tán đồng đa số quan điểm trong “Mặc Tử”. Muội nghĩ số tiền đó hẳn là không quan hệ với việc làm ăn, có lẽ huynh là người Tây Vực, những việc huynh làm chính là trợ giúp quốc gia của mình.”

Khi tôi nói vẫn cố gắng hết sức không nhìn Cửu gia, nhưng lúc này không nhịn được, lén nhìn huynh ấy một lần, hai mắt huynh ấy nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, sắc mặt như nước, thanh đạm trầm tĩnh.

“Huynh còn rất thích đọc sách của Lão Tử và Trang Tử, muội từng cẩn thận nghe phu tử giảng về sách của bọn họ. Muội có chút cân nhắc không ra huynh có tính toán gì cho tương lai không, Mặc Tử dùng tâm huyết cả đời hết sức thực hiện chủ trương của mình, nhưng Lão Tử và Trang Tử thì thấy nếu như đại thế không thể trái nghịch, con người nên học cách thuận theo tự nhiên. Nhưng Cửu gia, những thứ đó muội cũng không để ý, muội mặc kệ huynh là người Tây Vực hay là người Đại Hán, huynh chính là huynh, nếu huynh muốn tự do, muội nguyện ý cùng huynh rời khỏi Trường An, để chúng ta cùng ngao du đại mạc. Nếu huynh muốn…nếu huynh muốn ngăn cản thế lực của Đại Hán, đoạt lấy giang sơn muội không làm được, nhưng muội có thể giúp huynh làm thiên hạ nhà Hán rối loạn, khiến cho bọn họ vào lúc chúng ta còn sinh thời không cách nào khuếch trương về phía Tây.”

Cửu gia nghiêng mặt, nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo khiếp sợ, nhưng nhiều hơn chính là đau đớn và ấm áp. Tôi vẫn như trước nhìn không hiểu tâm tư của huynh ấy, trong lòng tôi khẽ thở dài, cúi đầu.

“Ngọc nhi, muội không phải đang âm thầm làm gì đó? Xướng kĩ phường của muội, âm thầm mở hiệu cầm đồ là muốn thu thập tin tức và nắm giữ kinh tế cùng nhược điểm của đại thần trong triều sao?”

Tôi cắn môi gật gật đầu, vẻ mặt Cửu gia là đau đớn và chua xót, “Muội là nha đầu ngốc! Nhanh chóng đóng cửa mấy nơi đó lại. Thạch Thuyền ở thành Trường An đã gần đến trăm năm, các ngành các nghề đều có giao thiệp. Đại thần trong triều ngầm hoạt động, tiền vật qua lại bao nhiêu, nhược điểm, việc làm nhơ bẩn, nếu muốn ta cũng không cần tốn công.” Sắc mặt huynh ấy bỗng dưng thay đổi, “Muội có đồng ý với Lí phu nhân điều kiện gì không?”
Tôi nghĩ tới lời thề độc đã thề, đó hẳn là không tính đi? Tôi lắc đầu. Vẻ mặt huynh ấy thoải mái, “Thế thì tốt, ngàn vạn lần không được can dự vào tranh đoạt của hoàng tộc, tiếp xúc với bọn họ, so với bảo hổ lột da còn nguy hiểm hơn.”

Tôi cúi đầu vô thức vuốt vạt váy hơi nhăn, vài sợi tóc rủ xuống trán. Huynh ấy nhìn tôi, than nhẹ một tiếng khó có thể nghe thấy được, tay đưa ra dường như muốn vén giúp tôi sợi tóc trên trán, mới vừa vươn tay, rồi lại rụt trở về, “Ngọc nhi, ông nội ta đúng thật là người Tây Vực, nói rõ ra còn có vài phần quan hệ sâu xa với muội.”

Tôi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về phía huynh ấy. Buổi tối hôm nay, lần đầu tiên huynh ấy để lộ nụ cười, “Ông nội cũng có thể nói từng chịu ân dưỡng dục của sói. Ông vốn là vương tử nước Y Nại, nhưng vừa mới sinh ra trong cung đã xảy ra biến, phụ vương mẫu phi đều cùng bỏ mạng, một thị vệ mang ông cùng ngọc tỷ trốn khỏi cung, ẩn trong đại mạc. Lúc ấy không tìm được nhũ mẫu, thị vệ bắt một con sói đang nuôi con, dùng sữa sói nuôi ông nội. Ông nội hành sự rất khó đoán, sau khi ông trưởng thành không liên lạc với bộ hạ cũ trong triều, dùng ngọc tỷ đoạt lại vương vị, ngược lại dựa vào diện mạo xuất chúng đi tới các quốc gia Tây Vực, cùng công chúa các quốc gia chàng chàng thiếp thiếp, khiến cho các quốc gia đều muốn đuổi giết ông. Nghe nói trong một đêm gió lớn không trăng, ông đột nhiên chán ngán ôn hương nhuyễn ngọc, nghênh ngang xông vào cung đình nước Y Nại, kéo tiểu vương thúc của ông đang ngủ dậy, dùng một thanh đại đao dài ba thước cạo trọc đầu quốc vương, rồi lệnh đầu bếp chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn, nói với tiểu vương thúc của ông một câu: “Ngươi làm quốc vương tốt hơn so với phụ vương ta.” rồi ném ngọc tỷ, nghênh ngang rời đi, chạy về sa mạc làm cường đạo.” Câu chuyện này mở đầu vốn là đổ máu, nhưng sau đó lại trở nên có chút buồn cười, tôi nghe nhập thần, không khỏi vội vàng hỏi: “Vậy sau đó vì sao ông lại tới Trường An?”

Cửu gia cười nói: “Ông nội làm cường đạo như cá gặp nước, cường đạo cả Tây Vực đều dần dần quy phục ông, bởi vì từ nhỏ ông đã uống sữa sói mà lớn lên, cho nên sa đạo ông nội lãnh đạo được người đời tôn xưng là lang đạo, cách xưng hô này sau lại dần dần biến thành một tên gọi khác của sa đạo. Ông nội vì tiêu thụ đồ cướp được, cũng buôn bán, nhưng không ngờ rằng lại có khả năng kinh doanh trời cho, chỉ là làm bừa, mà dần dần lại trở thành thương nhân buôn ngọc lớn nhất Tây Vực. Trong khoảng thời gian đó, ông nội ở Tây Vực đều đạt vinh quang cực hạn ở cả hai phái hắc bạch. Kết quả theo như lời ông nội, ông trời nhìn ông đắc ý không vừa mắt, nhưng lại thật sự yêu thương ông, nên cho ông sự trừng phạt ngọt ngào nhất, khi ông cướp thương đội của một người Hán, đã gặp bà nội ta…”

Hóa ra tên gọi lang đạo có nguyên nhân như thế, tôi cười nói tiếp: “Ông và bà nội là vừa gặp đã yêu, vì làm con rể của người Hán cũng chỉ đành phải tới thành Trường An an cư lạc nghiệp làm thương nhân.”

Cửu gia cười lắc đầu, “Nửa câu đầu đúng rồi, nửa câu sau thì sai rồi. Lúc ấy bà nội đã xuất giá, là tiểu thiếp không được sủng ái của thương nhân kia, ông nội đuổi một mạch tới thành Trường An cướp người, kết quả sau khi cướp được người, ông cảm thấy ở Trường An cũng rất tốt, nên tạm thời tính ở lại Trường An.”

Đây quả thực còn hấp dẫn hơn cả chuyện được kể ở quán trà tiệm rượu trên phố, tôi nghe mà trợn mắt há mồm, cuộc đời của ông thật đúng là…là…đủ phấn khích!...

Đọc truyện online Đại Mạc Dao Chương 15 full trên truyen8.mobi



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét