Trong những năm 1920, Phong trào Người da đen mới, sau đó được gọi là Phục hưng Harlem, bùng nổ ở thành phố New York.
Nó
bao gồm một nhóm các nhà lý luận, nghệ sĩ, nhạc sĩ và hầu hết là các
nhà văn, những người tiếp cận với nghệ thuật của mình bằng việc nhìn
nhận vào cuộc sống của những người da đen phải bằng ánh mắt của những
người Mỹ da trắng mà là từ
Chính
cách nhìn của họ. Phong trào chấn động này bao gồm cả đàn ông và phụ
nữ như các nhà trí thức Marcus Garvey và W.E.B nhà văn như Zora Neale
Hurston, Claude McKay và Imfoice Cu lie, các họa sĩ như William H.
Johnson và John T. ! và, tất nhiên, có cả những nghệ sĩ, người mang đến
những bản nhạc bất tận, như Duke Ellington, Josephine Baker, w.c. Handy,
Eubie Blake.
Trong
những tượng đài xuất chúng ấy, thật khó cho bất kỳ một nghệ sỹ nào có
thê’ nổi bật hơn hẳn, nhưng nếu như có một ai làm được điều đó, có lẽ sẽ
là nhà thơ, nhà văn Langston Hughes, bởi chính thông điệp toát lên từ
những từ ngữ thật giản đơn làm nổi bật ông giữa mọi người:
Điều gì xảy ra với giấc mơ bị trì hoãn ?
Nó có bị khô héo như quả nho dưới ánh mặt trời?...
Hay là sẽ bùng lên ?...
Đọc truyện Lá bài thứ XII Phần 2 chương 10 chi tiết và đầy đủ tại đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét