Tôi
thấy khó thở quá. Tôi có muốn nghe chuyện này không? Christian nhắm
nghiền mắt và nuốt khan. Khi anh mở mắt ra, đôi mắt sáng rực nhưng khác
hẳn, chan chứa những kí ức đầy lo lắng.
“Hôm
đó là một ngày hè nóng nực. Anh làm việc rất chăm chỉ.” Anh cười nhạt
và lắc đầu, đột nhiên vui vẻ. “Công việc nặng nhọc phải vận chuyển gạch
đá. Anh làm một mình, và Ele - bà Lincoln bỗng nhiên đi ra đưa anh một
cốc nước chanh. Bọn anh nói dăm ba câu chuyện, rồi anh có lời bình phẩm
thô thiển nào đấy... thế là bà ta tát anh. Rất mạnh.” Trong vô thức, anh
đưa tay lên mặt, xoa xoa bên má, mắt mơ màng trong kí ức dạo nào. Trời
đất ơi!
“Nhưng
rồi bà ấy hôn anh. Và khi hôn xong, lại tát anh.” Anh chớp mắt, dường
như vẫn còn ngơ ngác mặc dù chuyện đã xảy ra từ bao lâu rồi.
“Anh chưa bao giờ được hôn hay bị đánh như thế.” Ôi. Bà ta chủ động tấn công. Một đứa trẻ.
“Em có muốn nghe không?” Christian hỏi.
Có... mà không...
“Nếu
anh muốn kể em nghe.” Giọng tôi thật khẽ trong khi tôi nằm đối diện
anh, đầu óc chao đảo. “Anh đang cố phác cho em hình dung được bối cảnh
lúc ấy.”
Tôi
gật đầu và hy vọng rằng đây là biểu hiện cần được khích lệ. Nhưng tôi
ngờ rằng mình trông sẽ ngây ra như tượng, lạnh lùng và mắt mở tròn xoe
vì sốc.
Anh
nhăn mặt, mắt anh tìm kiếm mắt tôi, cố đoán chừng phản ứng của tôi. Thế
rồi anh xoay người nằm ngửa lưng, nhìn chăm chăm lên trần nhà.
“Ừm,
thì đương nhiên anh cực bối rối, vừa giận vừa bị kích thích điên lên
được. Ý anh là, một phụ nữ gợi cảm lớn tuổi hơn chủ động đến với mình
như thế...” Anh lắc đầu như thể vẫn không sao tin nổi chuyện ấy.
Gợi cảm ư? Tôi thấy nôn nao cả người.
“Bà
ta bỏ vào trong nhà, để mặc anh ở ngoài sân. Bà ta xử sự như thể chẳng
hề có chuyện gì xảy ra cả. Anh thấy mình hoàn toàn lạc lõng. Rồi anh lại
tiếp tục làm việc, bốc vác đám gạch đá vào thùng rác. Khi anh đi về
buổi chiều tối hôm đó, bà ta bảo ngày hôm sau quay lại. Bà ấy không đả
động gì đến chuyện đã xảy ra. Thế là hôm sau anh lại tới. Anh chỉ muốn
gặp bà ta,” anh thì thầm như thể đấy là lời thú tội kín đáo... bởi lẽ
quả tình là như thế.
“Bà
ta không chạm vào anh khi hôn anh,” anh lẩm bẩm và quay đầu nhìn tôi.
“Em phải hiểu rằng... cuộc đời anh như địa ngục trần gian. Anh đang trổ
mã, mười lăm tuổi, cao lớn hơn so với tuổi, hoóc-môn phát triển mạnh.
Đám con gái ở trường...” Anh ngừng bặt, nhưng tôi đã hình dung ra: một
cậu bé dậy thì lo sợ, cô đơn và quyến rũ.
Lòng tôi thắt lại.
“Anh
đã rất cáu kỉnh, giận dữ với tất cả mọi người, với chính mình, với
người thân. Anh không có bạn bè. Bác sĩ tâm lý của anh lúc đó cực kì vớ
vẩn. Người thân của anh thì chẳng hiểu được gì, cứ trói buộc anh trong
vòng kiểm soát gắt gao.” Anh lại ngước nhìn lên trần nhà, rồi luồn ngón
tay vào tóc. Tôi cũng ước gì được đưa tay mình vào tóc anh, nhưng tôi
vẫn nằm im....
Đọc chi tiết và đầy đủ tại đây
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét