Tú
trầm ngâm với ly nâu đá, đôi mắt anh không giấu được sự lo âu và bất
an. Trời Sài Gòn như một miếng bánh ngon nhưng không thể chạm vào. Đối
diện quán cafe chúng tôi ngồi, mặt sông Sài Gòn lan tỏa thành những vòng
tròn, lăn tăn tạo sóng rồi lại tan ra, ai đó đã ném những hòn sỏi xuống
đó.
Tôi đốt một điếu Kent bạc hà, nhìn vào mắt Tú. Tú cười, nụ cười của sự thỏa hiệp và tạm bợ.
“Anh ổn chứ?”, tôi hỏi.
“Anh phải hỏi Du câu đấy mới đúng”.
“Du làm sao mà anh phải hỏi câu đấy?”
“Du có gì không ổn?”
Tú
nhìn tôi và hỏi ngược lại. Cái nhìn của Tú khác với ánh mắt nhìn của
Đông. Không sâu hun hút mà chông chênh hơn nhiều. Tú thường sẽ không
biết làm gì trước những thứ anh khai quật được từ tôi. Anh để ngổn ngang
và luôn tự tin rằng, những thứ ấy có ra hình thù gì thì cũng là của
anh. Đông thì khác, Đông nghiền ngẫm tôi từng chút một, và cuồng nhiệt
trong sự trải nghiệm của mình.
“Có gì không ổn sao?”, Tú hỏi lại.
“Có người nói anh chính là phần phù phiếm, vô nghĩa của Du”, tôi bất chợt nhớ lại câu nói của Đông.
“Du thấy thế nào?”, Tú hỏi.
“À, vô nghĩa không thì không biết, nhưng sự phù phiếm cũng hay lắm chứ”
Đọc truyện online full Người tình Sài Gòn chương 25 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét