Những
ngày này, tôi lao vào viết bài cho các tờ báo. Cố để tâm trí mình thanh
thản, nhưng thi thoảng, hình ảnh người phụ nữ đang sống cùng ngôi nhà
với Tú lại hiện ra.
“Tôi muốn cô ta chết đi!”
Tôi
thực sự muôn gặp cô. Tôi tin rằng, ngoài cô ra không ai cảm nhận một
cách rõ ràng nhất về sự tổn thương của tôi. Tôi cũng tin rằng, không ai
đưa ra giải pháp cho tôi hay hơn cô.”
Cuộc
nói chuyện đó đã ám ảnh tôi. Người phụ nữ ấy biết rằng, chỉ cần gặp
được tôi thì chị ta đã thành công một nửa. Tôi ám ảnh trong một sự hoài
nghi rằng không biết bản thân mình thực sự muốn điều gì. Thật đáng xấu
hổ! Không biết mình muốn gì là một trong những điều xấu hổ nhất.
Tôi
chưa từng bao giờ hỏi Tú về gia đình nhỏ của anh, cũng như chưa từng
hỏi về người vợ mà anh từng muốn bỏ rơi, như lời chị ta kể. Tôi và anh
yêu nhau trong sự lảng tránh những vấn đề nhạy cảm. Hơn ai hết, tôi biết
mình không tránh được cõi lòng mình nó hiển hiện hàng đêm, trước khi
tôi nhắm nghiền đôi mắt mình lại. Hơn ai hết, Tú cũng hiểu rằng, mọi câu
chuyện đều có kết thúc. Trong kí ức của tôi, ở những khoảnh khắc nào đó
đã đi qua, hình như Tú đã nhắc đến Honeymoon của hai đứa ở Hy Lạp, hình
như Tú đã nói điều gì đó như một cái kết có hậu cho cuộc tình này. Sau
lần đấy, Tú không bao giờ nhắc lại nữa....
Đọc truyện online Người tình Sài Gòn chương 29 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét