Tú
vẫn giữ quan điểm là không muốn tôi suốt ngày lang thang và gặp những
con người xa lạ. Tú tìm ra một giải pháp hợp lý là tôi nên chuyển sang
viết báo, Tú bảo việc viết lách có thể giữ được sự rong ruổi trong tâm
hồn tôi, mà lại không bị ràng buộc về thời gian và không gian. Tôi tự
lự. Tú nói những điều đó vào những giây phút cuối còn đứng cạnh tôi ngay
tại sân bay Tân Sơn Nhất, chắc phải hai, ba tuần nữa chúng tôi mới gặp
lại nhau cho vài đêm ngủ trong bóng tối. Tú đeo chiếc cặp sách lệch sang
một bên, nán lại nhìn tôi trong giây lát rồi quay người bước vào trong.
Mấy năm trời yêu nhau, và tôi vẫn chưa làm quen được những khoảnh khắc
phải chia tay Tú ở sân bay. Thật không dễ chịu chút nào. Ngày vui thì
qua nhanh, cứ ngỡ mới ra đón Tú ở sân bay vào hôm qua, hôm nay anh lại
đi mất rồi.
Ní
bảo nêu cứ tiêp tục yêu Tú, cả đời tôi sẽ lặp đi lặp lại cảnh hội ngộ
và chia lý như vậy, cuộc sống cứ khắc khoải từng giây phút một. Ní nói
xong như thế thì đôi mắt lại hơi ướt nhìn tôi.
“Sao em nhìn Du lạ thế?”, tôi hỏi.
Em
chỉ mong, sẽ có lúc anh ta phải trải qua những ngày tháng Du đã sống và
yêu anh ta như vậy. Em cá anh ta chẳng chịu được quá ba ngày. Con người
về cơ bản là ích kỷ”, Ní nói.
“Con người về cơ bản là ích kỷ. Vậy thì càng nên thông cảm cho những tổn thương mà mình chịu được.”
“Bản thân Du sẽ không bao giờ làm thế được. Vì Du đâu phải thiên thần, tại Du nghĩ Du không có lựa chọn khác thôi...
Đọc truyện online full Người tình Sài Gòn chương 19 trên truyen8.mobi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét