Một ngày tôi không có mặt chắc A Tín mệt lắm. Về đến kho thấy tên nhóc đó không biết dùng cách gì đã lắp một cái rổ lên tường, đang đánh bóng một mình. Tôi cởi áo cùng chơi với cậu ta. Từ khi rời khỏi ghế nhà trường đến giờ tôi chưa chơi một trận bóng rổ nào cả…
“A Tín, sao cậu lắp được rổ lên đó?”
“Rất đơn giản mà, đóng hai cái nở vào, lắp vòng rổ lên, dùng vít cố định lại, lắp lưới lên, thế là xong.”
Không biết cậu nhóc này học bóng rổ ở đâu, cũng cừ lắm.
“A Tính, chỗ cậu có sân bóng rổ à?”
“Cách gầm cầu nhà em không xa có một thôn nhỏ. Hầu như ngày nào em cũng đến đó chơi cùng mọi người.”
Đánh một trận toàn thân mướt mát mồ hôi, tôi nói: “A Tín, lại đây giúp tôi.”
Tôi bảo A Tín dỡ một số thùng ra rồi đích thân kiểm tra một lượt, nhưng chẳng thấy gì khác thường. Nhưng nếu kiểm tra được số hàng mà hôm qua Hoàng Kiến Nhân chuyển ra ngoài tỉnh thì có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó, nhưng đi thì ít nhất bốn năm ngày mới về được.
A Tín hỏi về mâu thuẫn giữa tôi và Hoàng Kiến Nhân, tôi nói hết ân oán của tôi với hắn ta. Cậu ấy nghe xong cười: “Mọi khó khăn trên đời này đều có lý do cả, đó là ông trời đang rèn luyện cho anh để giao cho anh nhiệm vụ nặng nề hơn. Lão đại, em tin anh nhất định sẽ làm nên sự nghiệp!”
“Cảm ơn cậu, A Tín!”
Ba mươi nghìn đô, nhẹ hều, không nặng nề gì cả. Nhưng chỗ tiền này dù dùng cho hai đứa em gái tôi học hết thạc sĩ cũng còn thừa. Tôi nuốt nước bọt, cái mạng nát này của tôi đến bây giờ vẫn chỉ là ảo tưởng để tự an ủi mình. Nếu tôi trả tiền cho Lâm Tịch, cô ta sẽ đá tôi ra khỏi công ty, tôi không những không thể kiếm chác gì ở đây, càng đừng nói đến việc trả thù. Tôi và cô ta đã tuyên chiến rồi, nếu không phải có lá chắn là Vương Hoa Sơn thì chắc chắn cô ta sẽ dồn tôi vào con đường chết. Tôi khó xử, không biết có nên trả tiền cho Lâm Tịch không. Tôi thấy có một số đạo lý A Tín còn hiểu rõ hơn mình, thế là tôi hỏi cậu ấy...
Đọc truyện online Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi Chương 7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét